Đánh giá theo tỷ lệ cược của các nhà cái, có tám đội bóng có cơ hội vô địch cúp C1 mùa giải này. Họ đều là những đội bóng kiên định và chỉ có một trong số đó có sự thay đổi về HLV ở mùa hè này.

Manchester City

Sau hai lần vô địch cúp C1 ở ba mùa giải cầm quân đầu tiên của mình, Pep Guardiola hiện đã dẫn dắt các CLB trong 10 chiến dịch Champions League mà không thể có được danh hiệu thứ ba – một với Barcelona, ba với Bayern và sáu với Manchester City.

Vẫn còn đó lời chỉ trích cho rằng Guardiola “nghĩ quá nhiều” trong những giai đoạn về sau của giải đấu, mặc dù mùa giải này ông có thể ít can thiệp hơn vào đội hình. Guardiola đã để Gabriel JesusRaheem Sterling, hai lựa chọn đa năng và có tính kỷ luật về chiến thuật ra đi và ký hợp đồng với hai tiền đạo trung tâm là Erling HaalandJulian Alvarez.

Rõ ràng Haaland đã thay đổi hoàn toàn cách tiếp cận của Man City và anh có lẽ là số 9 thuần túy nhất mà Guardiola từng có. Cho đến nay, Haaland đã chứng tỏ sự xuất sắc của mình trong việc ghi bàn vào lưới các đội bóng yếu ở Premier League và khi mọi người có chút hoài nghi về việc anh sẽ thi đấu xuất sắc ở vòng bảng Champions League – 23 bàn sau 19 trận đấu tại Champions League đã dập tan mọi nghi ngờ – bài kiểm tra thực sự sẽ đến ở giai đoạn vòng đấu loại trực tiếp.

Xét cho cùng, đây là những trận đấu trước những đối thủ mạnh, nơi Guardiola có xu hướng chơi triệt để hơn mà không có một tiền đạo thực thụ. Haaland có quá mạnh để loại bỏ? Anh ấy có thể thi đấu từ hai bên cánh hoặc lùi sâu? Điều này vẫn chưa chắc chắn.

Hiện tại, Guardiola đã bắt đầu mùa giải với sự quan tâm đặc biệt đến việc sử dụng các hậu vệ cánh – những hậu vệ cánh bó vào trong và thi đấu như một tiền vệ.

Đó là cách tiếp cận mà ông đã sử dụng bán thường xuyên trong suốt một thập kỷ qua, nhưng Kyle Walker bị hạn chế đáng kể, có lẽ bởi vì hiện tại Man City đã có một số 9 thực thụ, và họ cần một sự mới mẻ khác ở khu vực trung tâm.

Liverpool

Sự thay đổi lớn của Liverpool so với mùa trước không khác là mấy so với Manchester City – một số 9 đích thực thay thế một cầu thủ đa năng. Darwin Nunez chắc chắn kém thành công hơn Haaland, và việc anh bị đuổi khỏi sân trong ngày ra mắt Premier League khiến anh không có cơ hội trở thành cầu thủ không thể thay thế, đặc biệt khi Roberto Firmino đã có màn trình diễn tốt khi tiền đạo này vắng mặt.

Và theo khía cạnh nào đó, Luis Diaz mới thực sự là người thay thế Mane, anh đến CLB vào tháng Giêng và thích nghi với Premier League một cách dễ dàng. Nunez có thể được coi như một lựa chọn thay thế ở hàng công. Nhưng vẫn còn phải xem Mohamed Salah thi đấu như thế nào ở một đội bóng tự hào về số 9 đích thực hơn là một cầu thủ liên kết để hỗ trợ anh. Cho đến nay, những đóng góp lớn nhất của Salah đến từ việc Liverpool sử dụng Harvey Elliott ở vị trí tiền vệ cánh phải, thu hút hậu vệ trái của đối phương và tạo ra khoảng trống cho tiền đạo người Ai Cập.

Mặt khác, điều này phần lớn giống với một Liverpool đã lọt vào trận chung kết năm ngoái, mặc dù có nhiều dấu hỏi về việc liệu tuyến giữa có thể tiếp tục phụ thuộc vào những cầu thủ như James Milner hay Jordan Henderson? Với những sự lựa chọn Fabinho, Thiago Alcantara, Naby Keita, Alex Oxlade-Chamberlain, Elliott, Fabio Carvalho và cầu thủ cho mượn Arthur Melo, Liverpool không thiếu nhân lực ở hàng tiền vệ, mặc dù có nhiều câu hỏi hơn được đặt ra về việc liệu Klopp có biết cách kết hợp đúng đắn để tạo ra sự cân bằng thích hợp này hay không?

Đọc:  10 ngôi sao trẻ đột phá xuất sắc nhất Premier League mùa này

Paris Saint-Germain

Một mặt, theo tiêu chuẩn của PSG, đây là một kỳ chuyển nhượng không mấy suôn sẻ khi họ không đem về được một “galacticos” nào.

Mặt khác, họ ký hợp đồng với Vitinha, Nordi Mukiele, Renato Sanches, Fabian Ruiz và Carlos Soler và nói lời tạm biệt với Angel Di Maria, Georginio Wijnaldum, Thilo Kehrer, Ander Herrera, Leandro Paredes, Abdou Diallo, Julian Draxler và Idrissa Gueye.

Và họ cũng đã bổ nhiệm một HLV mới, Christophe Galtier thay thế Mauricio Pochettino. Câu hỏi tương tự – Làm thế nào để bạn sử dụng Lionel Messi, Neymar và Kylian Mbappe trong cùng một đội mà vẫn có được sự cân bằng ở hàng phòng ngự?

Galtier đang tiếp cận mọi thứ theo một cách khác với Pochenttino và tập trung vào việc sử dụng hàng thủ ba hậu vệ gồm Sergio Ramos, Marquinhos và Presnel Kimpembe. Vitinha có những phẩm chất thể lực ở hàng tiền vệ trung tâm bên cạnh Marco Verratti, cho phép Achraf Hakimi và Nuno Mendes thi đấu rộng hơn.

Tất cả những điều trên đồng nghĩa với việc Messi, Neymar và Mbappe cảm thấy như họ luôn có mặt ở những vị trí trung tâm nhiều hơn trước đây. Cho đến nay, Neymar đã là ngôi sao của đội bóng với 7 bàn thắng và 6 kiến tạo sau 5 trận đấu đầu tiên, nhưng về mặt tổng thể, bộ ba này đã kết hợp rất tốt. PSG đã ghi hai bàn thắng từ những pha di chuyển mượt mà khi Verratti có một đường chuyền lên tuyến trên, sau đó, hoặc Neymar hoặc Mbappe đẩy bóng cho Messi, người còn lại sẽ chạy nước rút sau đường chuyền đó.

Có lẽ cả ba tiền đạo này đều coi nửa đầu chiến dịch của CLB như một sự khởi động cho kỳ World Cup. Chủ sở hữu của PSG có lý do để hài lòng với bộ ba siêu sao này, đảm bảo rằng họ có điều kiện hoàn hảo để tỏa sáng tại Qatar. Chúng ta hãy cùng chờ đợi cho đến vòng đấu loại trực tiếp vào năm sau, tuy nhiên, hãy cùng xem liệu chiến thuật của Galtier có hiệu quả trong những trận đấu mà PSG thường thất bại hay không.

Bayern Munich

Robert Lewandowski đã giúp Bayern Munich cực kỳ ổn định, nhưng anh cũng khiến đội bóng – về mặt chiến thuật – hơi tẻ nhạt. Lewandowski chơi trội đến mức mọi thứ đều dựa vào anh ấy, bất kể chất lượng từ các phương án tấn công của Bayern.

Không có Lewandowski, Julian Nagelsmann lại có cơ hội thử nghiệm nhiều hơn. Cho đến nay, nhà cầm quân này thường xuyên sử dụng bốn hậu vệ – dường như ít dùng ba hậu vệ như mùa giải trước – thường xuyên sử dụng Joshua Kimmich và Marcel Sabitzer thi đấu cùng nhau ở trung tâm hàng tiền vệ.

Sau đó, nhà cầm quân này sử dụng bộ tứ tấn công linh hoạt gồm Thomas Muller, Sadio Mane và hai trong số Leroy Sane, Kingsley Coman, Serge Gnabry và Jamal Musiala, khiến Bayern đôi lúc thi đấu với sơ đồ 4-2-4.

Nhưng một đặc điểm chung trong lối chơi của Bayern là việc luân chuyển cầu thủ vào vị trí giữa các tuyến để tạo thành tam giác giữa sân, điều này cho phép họ thi đấu giữa các tuyến một cách nhịp nhàng, thực hiện những pha chuyền bóng nhanh và có mục đích. Các cuộc tấn công ở hai bên sườn thường xuyên đạt đến đỉnh điểm là những pha chuyền bóng ở mép vòng cấm hơn là những đường tạt dài.

Nagelsmann, như mọi khi, sẽ thường xuyên xoay tua đội hình – trong và giữa các trận đấu. Về mặt chiến thuật, mục tiêu của anh là đảm bảo rằng chúng ta không liên tục nói đến việc Bayern thiếu một Lewandowski ở tuyến trên.

Barcelona

Đội bóng đang sở hữu Lewandowski ở tuyến trên, không ai khác, là Barcelona. Có lẽ họ nghĩ mình không phải là điểm đến cho số 9 ổn định nhất của môn thể thao hiện đại này, nhưng khi đó Lewandowski không chỉ đơn giản là một cỗ máy săn bàn, bảng xếp hạng ghi bàn mùa trước của Barcelona cho thấy họ cần một tiền đạo cắm thực thụ – Memphis Depay lúc đó là tay săn bàn hàng đầu của họ với 12 bàn.

Đọc:  10 bộ quần áo bóng đá Adidas Premier League đẹp nhất mọi thời đại: Tuyên bố thời trang mang tính biểu tượng của bóng đá

Về cơ bản, đội bóng có thể được tách ra ba phần. Luồng gió mới thổi vào hàng công với sự xuất hiện của Lewandowski ở phía trên và Raphinha bó vào bên trong từ cánh phải. Ousmane Dembele (cầu thủ bị đồn đoán sẽ ra đi vào mùa hè) và Ferran Torres (tân binh gia nhập vào tháng Giêng) xuất phát bên cánh trái.

Hàng tiền vệ thuần Barca: Sergio Busquets giữ vai trò cầm trịch trận đấu cùng với Pedri và Gavi ở hai bên chính xác là những gì bạn mong đợi ở Xavi Hernandez, Frenkie de Jong cũng là một lựa chọn hợp lý.

Điều thú vị là hàng thủ của họ mà trên lý thuyết là bộ tứ vững chắc – nghĩa là Barcelona thi đấu với sơ đồ 4-3-3 và trông giống hầu hết các đội hình Barca đã sử dụng trong vài thập kỷ qua.

Tuy nhiên, Xavi thích đội bóng của anh thi đấu với sơ đồ 3-2-4-1 hoặc 3-2-2-3, điều này thường đạt được khi hậu vệ trái – Jordi Alba hay cầu thủ trẻ Alex Balde – tích cực dâng cao và đá chồng lên nhau, tiền vệ cánh trái bó vào trong, có thể so sánh với những gì Andres Iniesta thường làm dưới thời Pep Guardiola trong những trận đấu lớn, tạo ra một tiền vệ thứ tư.

Đặc biệt, chiến thuật này được áp dụng khi Barcelona bị dồn ép với sơ đồ hai tiền đạo, vì Xavi thích sử dụng sơ đồ ba hậu vệ. Lối chơi này có vẻ mang lại nhiều khởi sắc hơn, nhưng vẫn còn phải xem nếu các tiền đạo có thực hiện một cách hiệu quả hay không. Điều đó nói lên rằng, với phẩm chất của Lewandowski, đội bóng xứ Catalan đôi khi sẽ được cứu bởi một số 9 đẳng cấp – điều này chắc chắn đã không xảy ra ở mùa giải trước.

Real Madrid

“Nếu mọi thứ đang hoạt động tốt, đừng thay đổi” không phải là lập luận mà nhiều chiến lược gia hàng đầu đồng ý. Ví dụ như Pep Guardiola, ông rất muốn phát triển đội bóng của mình trước khi mọi thứ trở nên cũ kỹ.

Nhưng Carlo Ancelotti không phải là một người bị ám ảnh chiến thuật như vậy và sau khi dẫn dắt Real vô địch cúp châu Âu mùa giải trước với hệ thống sơ đồ 4-3-3 đơn giản – ít nhiều thì Real đã sử dụng trong thập kỷ qua – ông nhận thấy không cần thiết phải thay đổi. Thương vụ lớn trong kỳ chuyển nhượng mùa hè này của CLB chính là Aurenlien Tchouameni, một sự thay thế hiệu quả cho Casemiro trước khi cầu thủ người Brazil chuyển đến Manchester United. Anh được sử dụng ngay với vai trò cầm trịch trong sơ đồ 4-3-3 của Ancelotti. Antonio Rudiger gia nhập đội bóng từ Chelsea theo dạng chuyển nhượng tự do, một sự bổ sung phòng ngự sắc sảo thứ hai mà không mất phí chuyển nhượng trong nhiều mùa hè sau thương vụ David Alaba năm ngoái.

Nhưng điều này vẫn không mấy khác biệt đối với Real. Phần lớn vẫn là Karim Benzema, mẫu cầu thủ tự do lùi sâu và dạt sang trái có lẽ là đặc điểm chính trong sơ đồ 4-3-3 của Real.

Cầu thủ trụ cột trong trận chung kết mùa giải trước, Vinicius, vẫn đang là tiền đạo nguy hiểm thứ hai từ bên cánh trái. Luka Modric và Toni Kroos vẫn chỉ huy lối chơi từ hai bên cánh của hàng tiền vệ ba người, mặc dù có thể họ sẽ được luân chuyển thường xuyên hơn ở mùa giải này, Eduardo Camavinga sẽ được ra sân nhiều hơn. Federico Valverde là một tiền vệ cánh phải khá đặc biệt và Lucas Vazquez cũng là một hậu vệ phải khá đặc biệt nhưng đã đem lại hiệu quả cao ở mùa giải trước và rất có thể điều đó sẽ được lặp lại.

Đọc:  Vì sao Tottenham chật vật giữ chân HLV lâu dài?

Chelsea

Màn thể hiện của Thomas Tuchel trong một nửa mùa giải đầu tiên đem lại sự ấn tượng đến khó tin, để Chelsea thi đấu với sơ đồ 3-4-3 hung bạo, đưa họ từ một mớ hỗn độn dưới thời Frank Lampard trở thành nhà vô địch châu Âu. Mặc dù Chelsea thiếu gắn kết trong khâu tấn công nhưng hàng phòng ngự lại cực kỳ vững chắc.

Việc bổ sung Romelu Lukaku ở mùa hè năm ngoái được cho là để giúp Chelsea cải thiện hàng công, nhưng cầu thủ người Bỉ đôi khi thi đấu chật vật và lên tiếng chỉ trích chiến thuật của Tuchel không phù hợp với anh. Vào cuối mùa giải, có vẻ như Chelsea dần thụt lùi và hàng loạt cầu thủ tấn công chủ chốt dưới thời Tuchel như Lukaku, Timo Werner, Christian Pulisic và Hakim Ziyech đều đã phải chật vật để tìm được phong độ tốt nhất.

Những tân binh được giao nhiệm vụ thi đấu theo chiến thuật của Tuchel là Raheem Sterling và Pierre-Emerick Aubameyang, hai cầu thủ chủ yếu dựa vào tốc độ và thời gian họ chạy không bóng. Mason MountKai Havertz có khả năng tìm kiếm khoảng trống giữa các tuyến, họ cũng là mối đe dọa tấn công chủ chốt – việc Mount được tự do thi đấu trong trận hòa 2-2 với Tottenham là rất đáng chú ý.

Hệ thống của Tuchel thường trông giống như 3-4-3 khi không kiểm soát bóng và trở thành 4-2-2-2 khi cầm bóng, Ruben Loftus-Cheek đôi khi được sử dụng như một tiền vệ cánh phải kiêm tiền vệ tấn công. Có một lập luận cho rằng hàng hậu vệ bốn người sẽ thường xuyên mở ra một đường tấn công và khiến Chelsea nguy hiểm hơn, mặc dù hai bản hợp đồng mới Wesley Fofana và Kalidou Koulibaly và sự xuất sắc liên tục của Thiago Silva đồng nghĩa với việc tuyến sau ba người phù hợp với hàng phòng ngự.

Marc Cucurella mang đến một phương án chiến thuật khác ở cánh trái, nhưng với những xáo trộn trong phòng ngự và tấn công, Chelsea vẫn cảm thấy quen thuộc với bộ đôi cánh từ năm ngoái hơn.

Tottenham

Tottenham lọt vào chung kết năm 2019, đưa họ trở lại Champions League sau vài mùa giải thi đấu ở Europa League và sau đó là Conference League. Dưới thời Antonio Conte, họ tự hào có một HLV được cho là xuất sắc nhất châu Âu, mặc dù thành tích của ông ở đấu trường châu Âu hơi kém so với kỷ lục ở giải quốc nội.

Conte nhanh chóng thiết lập hàng thủ ba người thường thấy tại ‘Spurs’, sơ đồ 3-4-3 của những ngày ông còn ở Chelsea thay vì 3-5-2 mà ông ưa thích khi dẫn dắt Juventus, Italy và Inter. Trong nửa sau của mùa giải trước, Tottenham đã thi đấu xuất sắc, vẫn dựa trên sự ăn ý tuyệt vời giữa Son Heung-min và Harry Kane, nhưng với sự xuất hiện của Dejan Kulusevski vào tháng Giêng thi đấu ở cánh phải, đan xen mọi thứ và hoạt động trong không gian chật hẹp. ‘Spurs’ ấn tượng nhất khi bộ ba này phát động tấn công.

Thương vụ chuyển nhượng mùa hè của “Spurs’ rất ấn tượng nhưng không mang tính cách mạng ngay lập tức về lối chơi. Richarlison là một lựa chọn linh hoạt ở tuyến trên và đã thể hiện rất tốt trong trong trận thắng Fulham hồi cuối tuần. Yves Bissouma là một tiền vệ giỏi toàn diện, trong khi Ivan Perisic thi đấu tốt nhất ở vị trí hậu vệ cánh tại Inter dưới thời Conte, bên cạnh đó, Djed Spence là một lựa chọn đầy hứa hẹn ở cánh phải. Tuy nhiên, về cơ bản, đây vẫn là Tottenham mà chúng ta đã thấy trong nửa sau của mùa giải trước.

Share.
Leave A Reply